Học sinh ngày nay không còn biết ‘sợ’ khi bước vào cổng trường

Hôm nay, khi nhìn lại quá khứ của mình, tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên với sự thay đổi mà học sinh ngày nay đã trải qua. Cổng trường, nguyên là biểu tượng của sự uy nghi và cách biệt, đã không còn khiến cho chúng tôi “sợ” như trước đây. Tôi vẫn nhớ như in khi cánh cổng đã đóng trước mặt tôi trong những lần đi trễ. Cảm giác bị bỏ lại phía sau, cách ly đó thực sự không thể tả nổi. Nhưng đến khi cánh cổng phụ được mở để tôi vào trường, sự kỳ thú đã tràn đầy trong tôi.

Một thời để nhớ

Trước khi bước vào cánh cổng trường, chúng tôi thường chuẩn bị hàng tiếng. Quần áo chỉnh tề, tóc bằng phẳng, kiểm tra đồ dùng học tập theo thời khóa biểu, chuẩn bị bút và mực, thậm chí còn dự phòng một tờ giấy gập đôi cho trường hợp có kiểm tra bất ngờ. Mặc dù đến trường rất sớm, nhưng chúng tôi không kéo vào ngay mà thường tụ tập ngoài cổng, trò chuyện và cười đùa.

Quyết định bước vào cổng trường luôn là quyết định quan trọng, vì theo suy nghĩ ngây thơ của chúng tôi, một khi đã vào rồi thì không thể trở ra được nữa. Cổng trường vẫn mở nhưng chỉ như đường một chiều. Tôi chuẩn bị đồ dùng, sửa lại áo quần, thẳng tư thế, tôi bước đến cổng chính. Khi vượt qua cổng trường, cảm giác “một thế giới mới đang mở ra, nghiêm trang và rạng rỡ” tràn về trong tôi. Chúng tôi đã bước vào thế giới học đường.

Thay đổi không ngờ

Đáng ngạc nhiên là chúng tôi không còn gọi nhau bằng những biệt danh như trước nữa. Nhiều người đã thay đổi ngay khi bước qua cánh cổng diệu kỳ đó. Chúng tôi vẫn chơi đùa, cười đùa nhưng cách chơi đã khác, môn chơi đã khác, và cách xử sự với nhau cũng tôn trọng hơn, công bằng hơn. Đặc biệt, ngay cả khi chúng tôi đang vui chơi, nếu nhìn thấy thầy cô đi ngang qua, chúng tôi đều đứng dậy chào và chờ cho thầy cô đi qua mới tiếp tục chơi.

Tôi thường không chơi ngay khi vào trường để có thời gian cảm nhận không khí học tập mà trường mang lại. Dãy lớp, phòng ban giám hiệu với những thầy cô đi qua đi lại, dãy bàn ghế, bảng đen, và chỗ ngồi quen thuộc suốt năm học… Tất cả tạo nên một cảm giác uy nghiêm.

Ranh giới mờ nhạt

Tôi nhận thấy học sinh ngày nay dường như không nhận ra sự ranh giới ngay sau cánh cổng trường mà họ vừa bước qua. Nhiều học sinh và phụ huynh vội vàng tiến vào trường, thậm chí có em nhìn điện thoại trong tay khi bước vào. Dường như các em mang cả thế giới bên ngoài vào trong cánh cổng. Đôi khi, cả phụ huynh cũng nối theo con mình như không có sự phân biệt giữa trong và ngoài trường như chúng tôi ngày xưa.

Tôi tin rằng, ngày nay, không có nhiều học sinh nhận ra ranh giới của cánh cổng trường. Họ vẫn tiếp tục gọi nhau và đối xử với nhau như trong cuộc sống bên ngoài. “Thế giới của chúng tôi” đã bị pha trộn bởi những câu chuyện ấy, bởi những màn hình TV được mở lên trong những khoảnh khắc chờ vào tiết học. Thầy cô và học sinh qua lại với nhau như vô hình ở những không gian riêng biệt.

Tôi không yêu cầu trở về quá khứ, cũng không cho rằng thế giới học đường của chúng tôi ngày xưa là tuyệt vời. Nhưng tôi hy vọng cánh cổng trường truyền thống, bất kể thời gian, vẫn giữ được vẻ uy nghi với mỗi học sinh. Để các em hiểu rằng, chúng ta phải trân trọng những gì xảy ra bên trong cánh cổng tri thức ấy.

Minh

FEATURED TOPIC